Tôi tham gia " nghề Net " cũng gần 10 năm, buồn vui lẩn lộn. Phòng Net là nơi hội tụ nhiều lứa tuổi, thiếu niên có, thanh niên có, trung niên có và nhiều thành phần trong xã hội học sinh, anh thợ xây nhà, anh chị tiếp thị, tài xế, các cô cave ... người tốt có, người xấu có, mỗi người một tính, có người rất lịch sự và lể phép nói năng rất khiêm tốn, có người tính nóng nảy, mở miệng ra là chửi tục.ĐM...Trong quá trình chơi khi thắng ai cũng cười, thua cũng có người cười, người trút cơn giận vào con chuột, bàn phím và buông những lời khó nghe. Về thời gian chơi người thì chơi 1 giờ, 2 giờ hoặc dăm ba phút (gởi mail ) cũng có người chơi cả ngày, không thiết ăn uống, chỉ 1 ly càfé làm cho chủ Net lo lắng (sợ bị ngất, xỉu) lúc nghĩ chơi thì cũng có : bác ghi cho cháu nhé ! hihi ,hoặc là ối chà quên mang theo ví tiền.. Phòng net nào cũng bị ký sổ nhiều trường hơp giống như ngân hàng " nợ khó đòi " .Về giờ giấc chơi ai cũng biết bắt đầu sau 8 giờ và kết thúc trước 22h nhưng game thủ có cho nghỉ đâu, kéo thêm cho hết trận đấu, không may đoàn kiểm tra liên ngành 814 ập vào là mất toi mấy triệu bạc, Phòng Net còn là điểm hẹn hò của bon trẻ, nơi trút nổi buồn, mới mờ máy là xin vào " toa let " xong hớn hở xem vài mẩu tin là gọi tính tiền hihi, còn CA thì bảo phòng Net là nơi tập trung tội phạm, phát sinh tệ nạn, mà họ nói có sai đâu viện dẩn đủ lý do nào là do vào net xem phim xxx, chiu không thấu nên hiếp dâm, nào là không làm lo mãi mê chơi game , không làm ra tiền, nên đi ăn trộm, cướp, chưa kể là các cô vào kiếm khách , hoặc là vào lên Fa dụ dổ , làm quen, để lừa đảo, rủ ren mấy cô nhẹ dạ cả tin rồi cưởng hiếp. trấn lột..v..v..Nhưng có ai nghĩ đến chủ tiệm net chịu đủ đắng, cay, vui, buồn. mở quán Net ế là đi tong ! đắt thì vui nhưng chưa chắc thu đủ, quỵt tiền là chuyện thường ngày, phải chịu lời trách mắng của thiên hạ, chứng kiến cảnh cha, mẹ vào đánh đập con cái, thậm chí chửi luôn ông chủ net ,hăm he đủ điều ..Có lần tôi đang trông tiệm thì thấy anh đó chở con trai vào tiệm net tôi và gởi con vào chơi net, thấy cũng gần 20 giờ, vả lại thằng bé còn nhỏ quá, tôi bảo : thôi anh ơi. bé nhỏ quá không biết chơi game đâu, anh ta bảo bác cho con gởi nó chơi con đi uống càfé với mấy bạn cái. Tôi buột miệng quán net tôi 21h30 đóng cửa rồi. anh ta vội nói : không sao đâu Bác con uống càfé quán đối diện khoảng độ 1 giờ con quay lai đón cháu., nói xong anh ta đi ngay. Đến 21h30 anh ta chẳng thấy đâu. 22h ...22h30 có 1 anh chạy xe đến đón cháu, nói cha cháu say quá nên nhờ đến đón dùm, tôi hỏi cháu có biết anh ta không thì cháu lắc đầu, miêng mếu muốn khóc tôi lo lắng và động viên cháu.Tôi bảo anh ta gọi cha cháu đến, say củng phải đến đón cháu chứ người lạ không đón được đâu. Anh ta chay đi còn tôi lòng rối bời, hỏi nhà cháu ở đâu, để đưa cháu về nhưng cháu nói ú ớ, tôi bảo cháu biết đường về nhà không? tôi sẽ chở cháu về , nhưng ngặt nổi cháu lắc đầu, làm tôi vừa giân vừa rối, lo lắng ...10 phút sau ông bạn cha cháu chở cha cháu đến đón, cháu mừng quá, tôi cũng mừng, ông nhè nhè hỏi bao nhiêu tiền vậy bác ? tôi vội nói, mai tính đi khuya rồi ...thoát nạn hihi vậy mà ngày mai anh ta đến trả tiền còn nói : chú khó quá ! hic. Nếu mất con anh ta chắc tôi chỉ có nước dẹp tiệm hihihi.